ĐƯỜNG ĐEN
ĐƯỜNG ĐEN( một thời để nhớ- thơ cảm tác)
............********.........,,,,
............********.........,,,,
Đường đen về xã quê mình.
Vàng trưa óng ả, chim liu ríu tình.
Hàng cây vẫn đứng nghiêng mình.
Trời xanh chớt nhả, in hình đơn côi.
Vàng trưa óng ả, chim liu ríu tình.
Hàng cây vẫn đứng nghiêng mình.
Trời xanh chớt nhả, in hình đơn côi.
Đường đen đã quá khổ rồi.
Oằn mình em cõng bao đời, nắng mưa.
Đường đen chẳng quản sớm trưa.
Một mình vất vả từ xưa đến chừ!
Oằn mình em cõng bao đời, nắng mưa.
Đường đen chẳng quản sớm trưa.
Một mình vất vả từ xưa đến chừ!
Ơn giời... Nay sắp thành rồi...
Cạnh em, sắp có con đường xinh xinh.
Đường đen cũng chẳng đen mình!
Cuối năm em sẽ... Thành đường dân sinh.
Cạnh em, sắp có con đường xinh xinh.
Đường đen cũng chẳng đen mình!
Cuối năm em sẽ... Thành đường dân sinh.
Chia tay em...cứ lặng thinh.
Khi về anh chỉ liếc nhìn em thôi!
Đường đen sắp bớt khổ rồi.
Và dân tôi cũng hết thời khó khăn!
Khi về anh chỉ liếc nhìn em thôi!
Đường đen sắp bớt khổ rồi.
Và dân tôi cũng hết thời khó khăn!
Thơ: Trương Ngọc Tuân
Nhận xét
Đăng nhận xét